Trong cuộc sống, sẽ không thiếu những khi bạn nghĩ đến việc sống thế nào cho mình và cho tập thể xung quanh.
Là cỏ… Không gì tuyệt bằng sống hòa đồng cùng tập thể và được yêu thương. Và rõ ràng là chúng ta không ai có thể sống một mình hay
thành công một mình cả.
Nhưng có khi nào bạn tự hỏi, nếu như mình cũng là cỏ, ai sẽ là người nhận ra bạn trong đám đông?
Khi
quan sát một bụi cỏ, điều bạn nhận thấy hoặc là chúng khô héo, xác xơ,
hoặc là buột miệng khen chúng xanh tươi, mướt mắt. Chẳng bao giờ chúng
ta ngồi xuống và xem chi tiết.
Cũng như vậy, khi
bạn muốn mình được hòa vào đám đông, đôi khi chấp nhận việc mình bị lu
mờ. Bạn từ bỏ cái áo màu khá tươi tắn, vì sợ mình là người nổi bật nhất
trong lớp. Bạn không dám để kiểu tóc mình thích, chẳng qua cũng sợ bị
chú ý xì xầm. Bạn chưa dám công bố người yêu với bè bạn, vì sợ những
điều không hay. Và chẳng dám giơ tay phát biểu dẫu giảng viên hỏi đến
lần thứ ba vì sợ mang tiếng thích chơi trội…
Có
biết bao ý tưởng hay ho bị bỏ qua vì sợ chê là điên rồ, bao nhiêu viên
ngọc bị bỏ sót vì chẳng dám mài giũa, và bao nhiêu cá tính tốt đẹp bị
vùi lấp giữa một đám đông chỉ vì sợ mình bị chú ý?
…Hay làm cây Nếu
bạn quan tâm một chút, sẽ thấy rằng trong một tập thế, những cá nhân
quá tài giỏi hay nổi bật, hoặc là sẽ chơi với một nhóm cũng giỏi tương
đương như thế, hoặc sẽ cô đơn một mình. Cây cao, vươn đón lấy nắng,
nhưng là cô độc. Mọi người không thích chơi chung vì sợ mình bị so sánh,
không chấp nhận một người bằng tuổi mình mà lại giỏi hơn, hay không dám
thừa nhận rằng rõ ràng trong lòng mình nhen nhóm ghen tị?
Những
cô nàng xinh xắn thường bị đặt điều nói thêm bớt này nọ. Những lớp
trưởng bí thư hay teen tài năng thường sẽ là nạn nhân của thói sau lưng
xì xầm. Anh hotboy này, cô nữ sinh thanh lịch kia thể nào cũng sẽ bị bới
móc đến từng chi tiết đời tư, chỉ để chứng minh rằng này là họ cũng có
khuyết điểm, cũng có thói xấu. Mọi thứ được đem lên mạng, công bố rộng
rãi, được một đám đông những người “làm cỏ” comment hô hào, và một làn
sóng a dua cứ thế lan truyền mãi.
“Chúng tôi không phải thiên thần. Và cũng đừng cho chúng tôi là thiên thần rồi thích thú với việc đào bới những khiếm khuyết.” Một hotgirl nổi tiếng Sài thành đã phải thốt lên như thế, bạn liệu có bao giờ đứng về phía đó và hiểu cho họ?
Tớ xin không bàn luận đến những cái cây kiêu ngạo và chẳng biết cư xử thông minh.
Bạn
chọn gì là tùy suy nghĩ riêng. Nhưng nếu được, tớ mong bạn làm một thân
cây cao vừa đủ, để thấy được còn những hoàn cảnh thấp hơn của “cỏ”,
hạnh phúc với những gì mình có trong tay, và không ngừng nhìn lên những
“cây đại thụ” to hơn mà cố gắng.
“Bản chất của việc làm cỏ là sống bè phái và bị lãng quên. Bản chất của việc làm cây là cao, nhưng trơ trọi”. Đừng
để chúng ta mãi là nạn nhân của những nhận định thế này. Teen hôm nay
sống thoải mái, thoáng, chấp nhận việc người nào đó sẽ tỏa sáng hơn
mình, và mình phải cố gắng thế nào để được như thế và vượt qua, phải
không?
Hẳn
sẽ có nhiều phản biện vì bài viết, nhưng xin hãy để mọi cá nhân được
tỏa sáng trong vòng an toàn của họ, vì bạn biết không, chính bạn cũng có
thể là số một cơ mà! Đ.T.H.